0

Phải rồi, hãy cứ yêu, cứ cháy hết mình cho tình yêu, dù có phải đánh đổi bằng giá nào đi chăng nữa, bởi cuộc đời vốn dĩ được tạo nên từ vô vàn những lần đánh đổi... Đã thế, thì còn sá gì? 

"Rồi sẽ có một người khiến bạn muốn vứt bỏ cả thế giới lại phía sau chỉ để được yêu và ở bên người đó..."
Tôi đã đọc ở đâu đó một câu như vậy. Và tôi tự hỏi, đến khi gặp một người như thế, liệu có sẵn sàng để yêu? Tình yêu mà tôi muốn nói đến chính là thứ tình yêu mà ngay khi bắt đầu đã được định sẵn kết thúc, người bạn yêu chính là kẻ khiến bạn sống chết muốn giữ lấy, cam tâm tình nguyện quay lưng lại với cả thế giới chỉ để yêu và được yêu...
Nếu bạn lựa chọn dấn thân, cũng đồng nghĩa với việc bạn chấp nhận chống lại tất cả, gia đình, bạn bè, những người xung quanh, chấp nhận vứt bỏ hết thảy danh, lợi, lòng tự tôn, đạo đức, liêm sỉ, và cả sự kiêu hãnh của bản thân,... 

 Rất nhanh chóng có người nói với tôi rằng chẳng thể nào vứt bỏ cả thế giới được đâu, hoang đường quá! Ừ, tôi biết là hoang đường, vì ở đời có được bao nhiêu người như Romeo và Juliet, như Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, dám hi sinh tất cả vì tình yêu và người mình yêu. Có thể là muốn, là nguyện lòng đấy, là cam tâm đấy, nhưng chắc gì đã làm được. Vì tình yêu ấy, dù có điên cuồng đến đâu, dù có bất chấp đến mức nào, vẫn thường rất khó đi được đến phút cuối cùng, bởi lẽ quay lưng lại với cả thế giới đâu phải chuyện dễ dàng. Bạn chỉ có thể ngụp lặn trong đó, hưởng đủ mọi ngọt ngào lẫn khổ đau, cả đắng cay, hờn tủi để cuối cùng ôm về bên mình là cô độc trong nhớ nhung với những kỷ niệm vụn vặt, để rồi mỗi lần đem ra gặm nhấm lại nhói đau, lại rơi nước mắt... 
Mà, nếu có thể đi chăng nữa, thì kẻ đã từng nếm trải nó ắt sẽ phải chịu đau thương biết chừng nào. Một người, liệu có đủ dũng cảm để dấn thân, đủ kiên trì để theo đuổi? 

 Thế nhưng, thật ra, tình yêu nảy sinh trong vô vọng mới là thứ tình yêu mãnh liệt nhất.Đến với nhau chân thành, ở bên nhau vì thực sự không thể mất nhau, không tính toàn thiệt hơn, không màng chuyện được mất, không cần hứa hẹn, cũng chẳng cần kết quả. Có thể yêu đến bao giờ sẽ yêu, có thể ở bên nhau một ngày cũng tự biết là đáng quý. Ở đời, có thể có riêng cho mình một tình yêu như thế, phải chăng, đánh đổi bằng cô đơn và nhung nhớ dẫu đến hết cả một đời cũng là đáng lắm hay sao? Có một câu hát như thế này: " Đã yêu nhau thì cứ yêu đi, sẽ cho ta ngày tháng chẳng hề phung phí..." Phải rồi, hãy cứ yêu, cứ cháy hết mình cho tình yêu, dù có phải đánh đổi bằng giá nào đi chăng nữa, bởi cuộc đời vốn dĩ được tạo nên từ vô vàn những lần đánh đổi... Đã thế, thì còn sá gì? 

Post a Comment

 
Top